Nợ

Đời người nặng nợ chốn dương gian
Tưởng ngả Đông đăng giấu gió ngàn
Mộng mị nhân Xuân tình nhiễu ngẫm
Hình hài quả Hạ nghiệp thương chan
Hoa thơm gửi ngải cùng phường bạn
Chén đắng dong ly giữa ngưỡng đàn
Vẫn mỗi lòng cầu mong thịnh nguyện
Đường trần nếm đủ cảnh sương tan

Đào Tùng Anh

Chiện Cái Bàn Là

Thấy chị ngồi nung cũng muốn là
Than hồng bếp rực trấn người ra
Nào hay món cũ nhìn không chán
Lại kháo đồ xưa dụng chẳng chà
Mấy kẻ buông lời khen hỏi mượn
Bao chàng thả giọng để cười nha
Ngờ đâu khói hãm ai chung chạ
Chỉ đợi ngày đông hóng của nhà

Đào Tùng Anh

Tiếng Lòng

Lệ vẫn tràn mi bởi sóng đời
Ta sầu chén cạn tửu thề lơi
Dù tâm nghĩa cận dè bao ý
Dẫu cội tình xa gửi mấy lời
Cảnh gió mưa đè trên kĩ dạ
Con diều giấy hạ chỗ tà cơi
Rồi nghe cú vọ gù bên cửa
Vận phải gùi thêm cái rã rời

Đào Tùng Anh

Đưa Chữ Lên Rừng

Ra trường mỗi bước dục hồn xanh
Suối bạc ngày đêm vẫn thảo thành
Mắt trẻ nôi hồng đương ngẫm lạnh
Thân gầy sách quạnh đã vào hanh
Thầm nghe vượn dúi trên bàn lãnh
Lặng ngóng mèo kêu chỗ dải hành
Muốn chữ duyên về trong hạ cảnh
Cô thầy chẳng tiếc mộng hào danh

Đào Tùng Anh

Tủi Thân

Khép cửa thu mình ngỡ nợ xong
Nào hay noãn hạnh xoắn tơ lòng
Khi tình sử viện không còn thắm
Lúc nghĩa tam đồ chẳng rọ trong
Lạc cảnh diều chao đò đứt bóng
Rời quê sáo lượn nước phô dòng
Con tằm thổn thức đôi hoài niệm
Dạ đắng ôm sầu chỉ nhũng đong

Đào Tùng Anh

Lẻ Bạn

Rừng xanh một bóng lẻ loi cầu
Bởi đã xa người khách hạc lâu
Lạc bước tâm vò nơi ngã khẩu
Làm thân xác xạc chỗ mô đầu
Mây hồng sạ dưới trời nơ mẫu
Gió bạc reo ngoài đỉnh cỗi sâu
Dõi bộn trông chờ ai hiểu thấu
Buồng đơn gối lệ khổ mân sầu

Đào Tùng Anh

Vẫn Đợi

Dòng xưa sóng vỗ mạn xanh ngời
Bến cũ sương quàng mộng hỷ nơi
Dẫu cánh bèo hoang màng sải cội
Dù tâm chủng dại ngóng mong lời
Trăng vàng một bóng thân còn gởi
Gió lạnh môi mềm cảnh vẫn khơi
Kẻ lặng trông buồng loan nghĩa ái
Người mơ gác phượng vẽ nôi đời

Đào Tùng Anh

Trung Thu Xưa Và Nay

Mỗi độ thu hoà cảnh thế gian
Màu hoa lối vội trẻ mưng tràn
Mây sà chạm ý trăng vào mãn
Mộng trải ru lời tiếng vỗ đan
Mế khẽ thời xưa đà rạng bản
Mình như dạo ấy cũng say đàn
Mong đời thứ lữ cho tình mạn
Mỏi mắt con nhìn ngõ vạn an

Đào Tùng Anh

Hồi Tưởng

Thu vàng lá rụng cảnh già côi
Ngả cũ giờ đây một bóng hồi
Kỷ niệm xưa dồn trong não ý
Tâm tình ấy chẹn cõi lòng tôi
Bao lời hẹn trước về đâu khởi
Những tiếng thề sau lại nỏ bồi
Lẻ gối hồng nhan sầu đẫm lệ
Trăng mờ tủi phận số bèo trôi

Đào Tùng Anh

Đã Vậy

Thân hình bỗng luỵ bởi người chơi
Vất vưởng tầng thiên lão nghệ đời
Chẳng vẽ con thuyền trôi bóng dạt
Không là ngọn sóng khiển tài phơi
Hành khi mạch cửa chờ muôn thế
Vượng lúc trần lưng thoả mãn thời
Nỗi khổ sườn hom bầm phối ngạo
Quên chành nét khảm lệ buồn rơi

Đào Tùng Anh